Giấc ngủ & Chú chó đen

Khoa học thường ví von có 2 thứ kỳ vĩ nhất trên đời: vũ trụ & não người. Hiện tượng thường thấy về bộ não mà con người cũng chưa hiểu mấy: Giấc ngủ. Theo tiến hoá thì giấc ngủ đi kèm rủi ro rất lớn bị đối thủ ăn thịt, nên chắc hẳn bên trong giấc ngủ là rất nhiều ích lợi để xứng đáng với rủi ro lo lớn này. Môi trường hiện đại có phần khiến mọi người ngủ ít lại, căng thẳng hơn. Theo tờ VnExpress ngày 15/3/2021:

Lý do chúng ta cần ngủ đủ. Thiếu ngủ ảnh hưởng xấu tới hệ miễn dịch, làm tăng gấp đôi nguy cơ ung thư, là nguyên nhân gây ra nhiều bệnh về tim mạch, tâm thần... Chúng ta ngủ mỗi ngày như một thói quen và sẵn sàng hy sinh thời gian ngủ cho những ưu tiên khác trong cuộc sống bận rộn này”

Trong các yếu tố để bảo vệ sức khoẻ thần kinh thì ngủ có vẻ đơn giản nhất. Bạn chỉ cần tôn trọng việc ngủ đủ, đều đặn giờ giấc. Chất lượng ngủ tự động theo sau. Cái khó là khi bạn muốn ngủ mà không ngủ được, hoặc như Mèo Mập là… ngủ quá nhiều. 

Thời điểm đó cách đây khoảng 10 năm tại một thành phố đầy tuyết của Mỹ, Mèo Lười ngủ 9-10 tiếng mỗi ngày vào mùa đông mà vẫn luôn buồn ngủ, mệt mỏi, và tâm trạng thì chán chường, u ám. Kéo dài một thời gian thì bệnh tình nặng hơn. Trong đầu Mèo Lười cứ luẩn quẩn một suy nghĩ “Tôi bị sao thế này? Trời ơi, tôi bị sao vầy nè” ? Cả cuộc đời trước đó cũng khi vui khi buồn nhưng trong giai đoạn đó đột nhiên mọi thứ tối mịt mù. Tất cả mọi niềm vui quá khứ, hiện tại, và tương lai đều biến mất. Nhìn về quá khứ Mèo Lười không thể nhớ ra đã từng một lần vui. Hiện tại thì ảm đạm. Còn tương lai thì Mèo Lười không thể tưởng tượng bản thân “Mèo Vui” trông sẽ ra sao và cũng không thể mường tượng được một chút cảm xúc vui nó sẽ như thế nào dù trong một phút giây ngắn ngủi. Cố lê lết ra khỏi phòng để gặp bạn bè, chơi thể thao, du lịch,… thì cảm giác chán nản sầu bi vẫn y nguyên. Tình trạng này kéo dài một thời gian thì Mèo Trầm Cảm mất luôn hi vọng, không còn muốn thử cách này hay cách khác mà ở lì trong phòng hoặc lê lê lết lết đến những chỗ cần đến rồi lại quay về. Cái hố đen đó thiệt kinh dị. Nó triệt tiêu mọi hi vọng. Mà lúc đó Mèo Trầm Cảm còn trẻ quá, chặng đường đằng đẵng nửa thế kỷ phía trước đột nhiên quá đỗi kinh dị.


Khi đó Mèo Trầm Cảm cũng không biết bản thân bị bệnh tinh thần gì cả nên không khám bác sĩ, nhờ vậy cũng không uống thuốc luôn. Chịu đựng đến 2 năm sau, Mèo Trầm Cảm nảy ra trong đầu một ý tưởng lạ: “Trong đầu mình toàn cảm xúc tiêu cực thế này hay mình triệt tiêu nó đi”. Thế là Mèo Trầm Cảm viết một dòng vào nhật ký “Cảm xúc tiêu cực là kẻ thù”. Từ đó, mỗi khi có cảm xúc tiêu cực là Mèo Trầm Cảm tự vả vào mặt bôm bốp ?. Trong hàng trăm cách Mèo Trầm Cảm đã thử (ăn uống, thể thao, tâm sự, đọc sách, xem phim,…) thì tự nhiên cách này thành công! Phù, thiệt may quá. Tự vả vào mặt suốt vài tuần thì cái đầu nó đơ ra thật. Triệt tiêu cảm xúc tiêu cực cũng triệt tiêu luôn cảm xúc. Không có cảm xúc vui nhưng ít ra cũng bớt phần chịu đựng. Mèo Trầm Cảm ngày ấy trở thành Mèo Không Cảm Xúc, suốt 1 năm tiếp theo.

Lúc ấy Mèo Không Cảm Xúc đã đi làm, và đột nhiên nhận ra bản thân đã thay đổi quá nhiều, không tiêu cực mà rất đơ. Bao nhiêu hoài bão thay đổi thế giới trước đó biến mất từ khi nào không hay. Từ cơ duyên nào không biết, Mèo Không Cảm Xúc đọc được quyển sách “Sức mạnh của hiện tại” mà ngay từ tựa đề Mèo Không Cảm Xúc đã rất ghét. Hiện tại có gì hay ho, tương lai mới thú vị! Trong đúng phút giây kỳ lạ ấy Mèo Không Cảm Xúc quyết định đọc một thứ đi ngược lại mọi niềm tin trước kia, chỉ để xem nó có gì để mà nói. 

Quyển sách đúng thiệt tào lao, lặp đi lặp lại có 1 ý “Hãy sống trong hiện tại” trong suốt quyển sách dài mấy trăm trang. Vậy mà không hiểu sao nó lại “bán” thành công cho Mèo Không Cảm Xúc cái ý tưởng đó: “Hãy sống trong hiện tại”. Mèo Không Cảm Xúc thử nghiệm cái hiện tại một thời gian thì thấy cảm xúc bắt đầu quay về, lần này là những cảm xúc tích cực: lâu lâu có chút vui, lâu khác có chút phấn khởi, thêm lâu lâu lâu nữa có chút cảm xúc hy vọng. Khoái chí, Mèo Có Chút Cảm Xúc tìm thêm các nguồn tương tự và lần đầu tiên biết đến thực tập “thiền”. Thực tập “thiền” một thời gian thì Mèo Có Chút Cảm Xúc trở thành Mèo Bình Thường, có vui có buồn như bao người khác.

Chuyện tưởng đã kết thúc tốt đẹp, nhưng trải nghiệm trầm cảm đa số là trải nghiệm suốt đời, giống như để lại một vết sẹo vật lý trong não và lâu lâu lại bị kích hoạt. Khi đó Mèo Bình Thường mới tìm hiểu thêm về khái niệm tự lập trình lại cảm xúc. Những cái kích hoạt cảm xúc trầm cảm trong quá khứ cũng sẽ kích hoạt lại cảm xúc trầm cảm trong hiện tại. Thế nên mới cần lập trình lại mối liên hệ của tác nhân đó với một cảm xúc mới tích cực hơn. Suốt 7 năm sau đó Mèo Bình Thường dần tháo gỡ những nút thắt trong tâm lý để trở thành Mèo Tích Cực, yêu đời, mạnh khoẻ về tinh thần. Cuối cùng Mèo Tích Cực học thêm về bài học Hệ giá trị & Hệ niềm tin kèm với thói quen Levity để yêu đời hơn nữa, và từ đó tiến hoá thành… Mèo Mập ✌️

Câu chuyện của Mèo Mập dù kể hài hước một xíu nhưng có thật và đúng diễn biến gần 100%. Cái may mắn có được hậu kỳ tốt đẹp Mèo Mập không biết đến từ đâu nhưng thực lòng rất biết ơn trải nghiệm. Sự kiện diễn qua quá lâu rồi nhưng Mèo Mập còn nhớ nhờ lâu lâu kể cho bạn bè đang đi qua khó khăn tương tự. Dù vậy một số chi tiết cũng đã phai mờ sau 10 năm. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm được viết ra để lỡ mốt Mèo Mập quên luôn thì không kể lại được nữa.

Câu chuyện này cũng là lý do bắt nguồn và kết thúc cho series bài “Sức khoẻ tinh thần” của Mèo Mập trong tháng 3. Đa phần mọi chuyện cũng đơn giản thôi. Nếu bạn đang có chút khó khăn, chúc bạn sớm vượt qua nhen ✌️!